Bán hàng kiểu gì?
Một lần đưa chị họ đến mua quần áo ở một cửa hiệu sang trọng trên đường Trần Nhân Tông, mới bước vào cửa, mấy nhân viên bán hàng có lẽ nhìn thấy chị tôi ăn mặc giản dị (quần Âu, áo sơ mi cổ Đức) nên không mặn mà đón tiếp.

Một nhân viên trẻ hơn nói nhỏ với một nhân viên khác: “Chắc gì đã mua được”. Dù đã nghe mấy lời chối tai kia, nhưng mất công đến, chị tôi vẫn vào gian hàng trong chọn mua áo khoác. Sau khi chọn được chiếc áo khoác hợp ý, chị tôi mặc thử vào người, tôi khen đẹp, chị gật gù: “Công nhận đẹp thật, nhưng không biết giá tiền bao nhiêu nhỉ”. Đúng lúc đó, cô nhân viên bán hàng lúc nãy tầm 18 tuổi (trong khi chị tôi gần 40 tuổi) đi tới nói giọng khinh khỉnh: “Áo này đắt tiền lắm đó, chỉ những người nhiều tiền, sang trọng mới mua được”. Tôi thấy nóng ran trong người, bực mình với cách ứng xử của nhân viên bán hàng này. Chưa hết, cô ta còn thốt tiếp mấy lời: “Những một triệu tư cơ, chị có mua được không?”. Lúc này tôi mới lên tiếng: “Chị bán hàng mà thái độ phục vụ khách như thế có nghe được không, chị khinh chúng tôi không có tiền chứ gì?”. Nghe thế cô nhân viên xám mặt, nhưng vẫn lạnh lùng: “Thì em cứ nói thế, kẻo lại mất công”.

Nghe đến đây, tôi kéo chị ra khỏi cửa hàng thời trang này. Chị tôi bảo: “Với thái độ phục vụ kiểu ấy, quần áo có rẻ như bèo cũng chẳng thèm mua. Mà không hiểu, ngay ở Thủ đô, lại là nhân viên bán hàng thời trang làm đẹp cho đời, cho người lại có những người ứng xử kém văn hóa như thế. Bán hàng như thế khác nào đuổi khách.

Theo KTĐT.




 

Báo TINTUCVIETDUC-Trang tiếng Việt nhiều người xem nhất tại Đức

- Báo điện tử tại Đức từ năm 1995 -

TIN NHANH | THỰC TẾ | TỪ NƯỚC ĐỨC